
Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó – một buổi sáng trong chuyến rong ruổi miền Tây, trời Bến Tre lất phất mưa, hương dừa thoang thoảng trong gió. Tôi dừng xe bên con đường nhỏ, nơi có bảng hiệu viết tay: “Bánh canh bột xắt – ngon lắm nghen!”

Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản là ghé vào ăn cho ấm bụng. Nhưng không ngờ, tô bánh canh nhỏ bé ấy lại khiến tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.
1. Khởi đầu của một cuộc gặp gỡ bất ngờ

Quán nhỏ nằm nép bên hàng dừa, khói nghi ngút bốc lên từ chiếc nồi nhôm to, mùi nước lèo ngọt thơm quyện trong không khí. Một cô chú già người Bến Tre vừa làm, vừa nói chuyện vui vẻ với khách.
Tôi ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ, gọi một tô bánh canh bột xắt giò heo. Cô chủ vừa nở nụ cười, vừa nhanh tay xắt từng sợi bột trắng từ tấm bột dẻo, thả vào nồi nước sôi sùng sục.
Tôi nhìn mà ngạc nhiên: mọi thứ đều làm thủ công, ngay trước mắt.
2. Hương vị làm tôi sững sờ
Khi tô bánh được bưng ra, khói nóng lan tỏa, sợi bánh trắng đục, nước dùng sánh nhẹ. Tôi húp thử một muỗng đầu tiên – và gần như đứng hình.

Ngọt. Nhưng không phải ngọt gắt. Mà là vị ngọt thanh của xương, vị béo của nước dừa, vị thơm nồng của hành phi, và đâu đó là hơi ấm của tình người miền Tây.

Từng sợi bánh mềm dẻo, dai nhẹ, trơn tuột nơi đầu lưỡi. Khi ăn cùng miếng giò heo giòn sần sật, chấm với nước mắm ớt cay nồng – tôi chỉ biết nhắm mắt lại và thở ra một tiếng “Trời ơi, ngon gì mà ngon dữ vậy!”.
3. Bước ngoặt – Khi món ăn trở thành ký ức

Tôi hỏi cô chủ: “Cô ơi, sao gọi là bột xắt ạ?”
Cô cười hiền: “Vì không phải sợi bột mua đâu con, mà tụi cô tự xắt từng sợi một đó. Tay run run cũng phải làm đều, chứ không là hổng ngon!”
Câu nói ấy làm tôi thấy nghẹn. Ở thành phố, người ta ăn nhanh – sống vội. Còn ở đây, một tô bánh canh cũng được làm bằng cả sự tỉ mẩn và yêu thương.
Tôi ngồi lâu hơn dự tính. Không chỉ để ăn, mà để cảm nhận. Mỗi muỗng bánh canh như kể lại câu chuyện của vùng đất hiền hòa – nơi con người mộc mạc, chân chất và luôn giữ trọn cái hồn quê trong từng món ăn.
4. Trở về – Với một nỗi nhớ mang tên “Bến Tre”

Rời Bến Tre, tôi cứ nghĩ mình sẽ quên. Nhưng không, tôi vẫn nhớ tô bánh canh trắng đục trong làn khói sớm, nhớ nụ cười cô chủ quán, nhớ vị ngọt thanh đậm đà như tình người miền Tây.

Giờ mỗi khi ai hỏi: “Bến Tre có gì ngon?”, tôi không nói dừa, cũng chẳng nói bánh xèo nấm mối. Tôi chỉ mỉm cười:
“Ăn thử một tô bánh canh bột xắt đi. Rồi bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại thương món ăn ấy đến vậy.”
🌿 Lời kết
Bánh canh bột xắt Bến Tre – món ăn tưởng bình dị, nhưng chứa đựng cả một hành trình cảm xúc. Nếu có dịp về miền Tây, đừng chỉ đi ngang qua Bến Tre. Hãy dừng lại, tìm một quán nhỏ ven đường, và tự thưởng cho mình một tô bánh canh nóng hổi, sánh đục, đầy tình quê.
Biết đâu, bạn cũng sẽ “ghiền” như tôi – ghiền cái hồn quê trong từng muỗng bánh canh xứ dừa…